(Không có tên tác giả)
Lâu
nay tôi không viết blog, không comment vì tôi sợ. Tôi thực sự sợ, có
lẽ là tôi hèn nhát. Nhưng hôm nay tôi muốn viết, tôi buộc phải viết, tôi
không giải thích được tâm trạng của mình lúc này, nhưng tôi cảm nhận rõ
ràng một sự thôi thúc phải nói ra những gì mình suy nghĩ cho nhiều
người đọc. Sự thôi thúc đó đến từ đâu tôi cũng không chắc, nhưng thật
tình là tôi vẫn rất run sợ khi post bài này, tôi không phải
là người dũng cảm, nhưng tôi thấy mình cần làm điều đó. Và tôi cũng chỉ
có nơi này để viết, để nói ra được sự thật, blog là nơi duy nhất ở xã
hội này người ta có thể nói thật, còn lại đều là một cuộc sống dối trá
với chính mình và mọi người.
Tôi
đã gần 50 tuổi, đang làm cho một viện nghiên cứu của Nhà nước, đã được
15 năm tuổi Đảng. Thật lòng là tôi đã nghĩ đến việc ra khỏi Đảng nhưng
lại không dám thực hiện, tôi không đủ can đảm và mạnh mẽ để chấp nhận
một cách kiếm sống mới hoàn toàn mà tôi không tự tin với nó. Mà bỏ Đảng
thì chỉ còn cách bỏ cơ quan. Đã suy nghĩ rất nhiều cách mưu sinh khác
nhưng vẫn không thấy cái nào là được. Các con tôi phải còn vài năm nữa
mới có thể tự lo được. Lương hai vợ chồng cộng lại mới hơn chục triệu.
Riêng tôi mỗi năm được thêm vài công trình nghiên cứu, chia ra cũng được
khoảng 30-40 triệu đồng. Cái này chính là bổng lộc mà cấp trên ban phát
vì nghiên cứu cho có, xong cho vào tủ, chủ yếu là viết theo ý muốn cấp
trên rồi lập hội đồng khen nhau mấy câu, thế là xong. Giàu thì chủ yếu
là các sếp lớn vì đề tài nào các sếp cũng có tên để chia tiền dù chẳng
làm gì, có khi cũng chẳng nhớ nổi cái tên đề tài. Còn chưa kể những thứ
quyền lợi mua sắm khác. Nói chung là nếu lên được trưởng phòng thì không
phải lo tiền bạc, người ta cúng cho mình. Do vậy mà trong nội bộ người
ta đấu đá giành giật nhau ghê lắm, vào Đảng cũng chỉ hy vọng lên được
chức cao hơn. Nói thật là ngày xưa tôi vào Đảng cũng với động cơ như
thế, nhưng không nghĩ rằng như thế chỉ mới là cái bắt buộc sơ đẳng, muốn
ngoi lên được đòi hỏi phải nhiều thủ thuật lắm, và phải biết luồn cúi
thật giỏi, chà đạp người khác mà không bị cắn rứt. Mà cả 2 cái này tôi
đều dở, có lúc thấy phải làm nhưng làm cũng không đạt yêu cầu. Chuyên
viên như tôi (dù là được xếp vào ngạch cao cấp) bây giờ toàn phải nói
vẹt, nói dối đến mức mất tư cách mà chẳng biết phải làm sao. Giờ mới
thấy mình hèn nhưng đã muộn. Tự an ủi trấn an mình “mưu sinh mà, thôi
đành vậy…”
Những
người Đảng viên như tôi mình bây giờ chiếm đa số tuyệt đối trong Đảng,
đến 95%. Hồi tháng 4 năm ngoái, tôi được đọc một bản nghiên cứu của Viện
Nghiên cứu Dư luận Xã hội, đây là tài liệu chính thức nghiên cứu theo
yêu cầu của Bộ Chính Trị . Qua đó nói rõ rằng Đảng viên bây giờ đều chán
nản và bi quan, không còn tin vào đường lối chủ nghĩa Cộng Sản và học
thuyết Mác Lê-Nin nữa, Đảng viên chỉ hy vọng vào sự đổi mới của Đảng.
Nhưng bây giờ Đảng đã không còn đổi mới nữa, đang đi vào ngõ cụt. Hầu
hết những Đảng viên như tôi bây giờ đều mong muốn một sự thay đổi, nhưng
họ lại sợ thay đổi. Lý do quan trọng nhất là họ sợ bị trả thù như lịch
sử đã từng xảy ra, như Đảng đã từng làm, họ nghe thấy sự hung hăng và
cực đoan của các Việt Kiều qua các lần biểu tình chống đối người trong
nước vừa qua làm họ sợ. Rồi kiểu tuyên truyền của Đảng cũng tăng thêm
điều đó, nếu bạn là Đảng viên, đi họp sinh hoạt Đảng thì sẽ nghe thấy
những lời lẽ cảnh báo rất nặng nề, nào là các thế lực thù địch, nào là
sẽ không đội trời chung với Đảng viên, âm mưu diễn biến hòa mình có thể
mất nước v.v..
Nhưng
cái làm xói mòn niềm tin ở Đảng nhất là tham nhũng và đặc quyền thì
Đảng chẳng có một biện pháp hiệu quả nào ngăn chặn, nếu không muốn nói
là Đảng phải duy trì nó để sống và để cai trị quan chức. Cơ quan tôi và
nhiều nơi khác suốt ngày bàn tán về việc ông Lê Thanh Hải đã chi ra cả
trăm tỷ đồng để hối lộ cho những vị ủy viên Bộ Chính Trị vào TpHCM để
xem xét việc cách chức ông ta vì dính đến vụ PCI. Giờ ông ta tuyên bố
với đám đàn em kinh tài là vững như bàn thạch vì không những thế, Thủ
Tướng còn nhận của ông ta mấy triệu đô la nữa. Giờ là lúc ông ta ra sức
vơ vét và tạo điều kiện cho các đàn em kinh tài vơ vét để bù lại những
gì đã phải chi ra để chạy cho ông ấy. Những chuyện này giờ đây tồn tại
như một sự tất yếu, chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
Tôi
đang đứng trước một trạng thái chông chênh, giữa những lựa chọn không
dễ dàng: theo hiện trạng và thói xấu của xã hội để sống dễ dàng hoặc
thay đổi để ko theo nó, hay tham gia vào những sự thay đổi của người
khác làm xã hội tốt hơn. Tôi muốn 2 cái sau nhưng nhiều lần đã không
vượt qua được chính mình. Hàng này tôi bị buộc phải học và thực hành
theo gương và đạo đức HCM nhưng toàn là những gì đạo đức giả mà thôi.
Tôi là người luôn kính trọng Chủ Tịch HCM ngay cả khi đã đọc được những
mặt trái của Bác. Tôi giữ thái độ đó vì tôi cho rằng Bác là một con
người. Nhưng cách mà Đảng đang tuyên truyền về hình ảnh và đạo đức của
Bác, bắt mọi người học tấm gương của Bác là cách mà người ta thường làm
để ca ngợi những vị giáo của các tôn giáo. Thật đáng buồn là những điều
như vậy chẳng những không làm tôn lên hình ảnh của Bác mà ngược lại, vì
Bác không có những điều cần thiết của một giáo chủ tôn giáo. Thời buổi
bây giờ không còn là những thế kỷ trước, thông tin quá nhiều, nhanh và
dễ kiểm chứng thì không thể dễ ràng chiếm lòng tin của mọi người được.
Tôn giáo được tạo ra từ các myth vốn là những hiểu biết sai lầm, có thể
là dối trá nhưng lại mang ý nghĩa huyền thoại, thần thoại. Người ta đang
làm cho hình ảnh Bác ngày càng trở nên méo mó và dối trá.
Gần
đây tôi bắt đầu tin dần vào những gì vô hình như là định mệnh, số phận,
vận nước, ... Không tìm thấy căn cứ khoa học nào, nhưng có lẽ niềm tin
là tâm linh, không phải biện chứng khoa học. Do vậy, tôi cũng hy vọng
như nhiều người dân đang hy vọng, hồn thiêng sông núi sẽ phù hộ cho vận
mệnh của đất nước. Tôi muốn nói với những người muốn mưu sự lớn và thực
sự vì đất nước nhân dân, hãy nhắm vào những gì thiết thực nhất vì cuộc
sống của đa số người dân . Những gì thiết thực đối với quần chúng thì
rất nhiều, nhiều vô kể, không thể nhắm đến hết tất cả một lúc được.
Những con người sáng suốt sẽ nhận ra một vài điểm thật quan trọng từ
những nhu cầu này, nhấn mạnh nó, giương nó lên làm ngọn cờ để tạo ra
động lực cho đa số dân chúng thì mới có thể tạo ra lực lượng và thế lực
thay đổi cái hiện nay được. Điều đáng mừng là một vài năm gần đây đã
thấy xuất hiện vài người có tầm nhìn như vậy, mà nhìn được những mấu
chốt từ những gì rất thiết thực. Tôi có hân hạnh được trao đổi với những
người như vậy trên blog và cảm nhận được sức mạnh tư duy của họ cho dù
họ không nói gì về điều đó.
Nếu
ai muốn copy bài này để phổ biến thì cứ tự nhiên làm đừng hỏi ý kiến
tôi. Mà cũng mong các bạn hãy làm điều đó vì có thể một ngày nào đó, tôi
không đủ sự can đảm, không vượt qua nổi sự hèn nhát nên sẽ xóa hẳn cái
blog này.
Đa
số Đảng viên và quan chức hiện nay đều hèn nhát như tôi vậy, những
người dũng cảm có tư cách thì rất ít, những người này đều không lên cao
được. Những kẻ chức vụ càng cao thì không những hèn mà còn nhát, thượng
đội hạ đạp. Bản chất bọn chúng là những kẻ sợ sệt đủ thứ, chúng chỉ hung
hăng khi nắm quyền lực trong tay và đối xử thô bạo với kẻ dưới hoặc
những người không có chút quyền gì. Tôi đảm bảo rằng, khi có một sự thay
đổi bọn người này là những kẻ trốn chạy đầu tiên hoặc quay ngoắc tức
thì theo lực lượng mới. Bọn chúng đa số (tôi là thiểu số) đều là những
kẻ giàu có, giờ thì lắm tiền nhiều của, sợ chết và sẵn sàng trở thành kẻ
phản bội cho người khác sai bảo nếu được đảm bảo rằng không làm gì bọn
chúng.
Sự
sụp đổ và thay đổi là chắc chắc và không thể tránh khỏi, nhiều người
bảo rằng sẽ rất nhanh, nhưng cũng có người bảo rằng sẽ chưa thể trong
một hai năm nữa. Tôi thì nghĩ điều đó không tùy thuộc vào Đảng, vào
Chính quyền nữa, cái này ngoài khả năng của họ rồi.
Hãy tha thứ cho tôi nêu ai đó vô tình bị xúc phạm từ những điều tôi
viết, nhưng tôi vẫn tin những người đó rất ít, đếm trên đầu ngón tay.
Tạm biệt mọi người, cũng có thể là vĩnh biệt…. Chúc mọi người vui khỏe
và an toàn, chúc Việt Nam thay đổi tốt đẹp.
Tôi đã thực sự ân hận vì đã vào đảng cộng sản
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét