Một
tân binh cấp 3, là học sinh giỏi từ lớp 1 tới lớp 9 tại TP.HCM, gửi thư
thống thiết tới “các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo”.
Dưới đây là nguyên văn bức thư:
"Kính thưa các bác lãnh đạo, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo!
Cháu
xin được trút hết nỗi lòng đã giấu diếm suốt bấy lâu nay và cháu, cũng
như nhiều bạn học sinh khác mong chờ sẽ nhận được những lời chia sẻ,
cũng như ý kiến của các bác lãnh đạo, các phụ huynh và các thầy cô.
Đã
nhiều năm nay, hầu như cuộc đời của học sinh chúng cháu chỉ là thức
dậy, đi học trên trường, đi học thêm, về nhà và lặp lại. Qua nhiều năm,
niềm đam mê học tập của cháu dần mất đi.
Cháu bắt đầu kiệt sức, chán nản và tuyệt vọng khi nghe đến chữ HỌC.
Không
biết tự bao giờ, thời gian chúng cháu đi học còn nhiều hơn khoảng thời
gian chúng cháu được ngủ. Đối với cháu, càng học cao hơn, kiến thức càng
trở nên vô nghĩa.
Cháu biết nói ra điều này thật vô ơn. Để có được những kiến thức hôm nay là công sức đầy gian lao của những người đi trước.
Nhưng cháu tự nghĩ, vì sao giáo viên chỉ có thể dạy một bộ môn nhưng bản thân một học sinh phải học những mười mấy môn?
Không
chỉ vậy, chúng cháu còn chịu áp lực nặng nề từ thầy cô, phụ huynh và cả
xã hội. Một lớp học phải có từ 40 em được học sinh Giỏi, Khá và không
được có học sinh Trung bình.
Đã
đi học thì các môn tổng kết cả năm phải từ 8 điểm trở lên, thậm chí là
cao hơn. Tỉ lệ tốt nghiệp của trường sau một năm phải đạt 90% trở lên,
có trường phải giữ vững mục tiêu là 100%.
Cháu
đã nhiều lần suy nghĩ về những gì chúng cháu đang được học. Càng nghĩ,
cháu càng cảm thấy nản hơn khi cháu nhận ra mình gần như không thể tiếp
nhận những kiến thức nhà trường dạy.
Bộ
não của một người trưởng thành chỉ nặng gần 1400 gam nhưng những người
của thế hệ đi trước lại mong chờ chúng cháu học đều, học tốt lượng kiến
thức khổng lồ từ hơn mười môn học khác nhau.
Cháu
sợ lắm ! Cháu sợ mỗi khi ông mặt trời lại lên báo hiệu một ngày đi học
nữa lại đến. Cháu sợ khi điều đầu tiên thầy cô làm khi bước vào lớp là
khảo bài, kiểm tra một núi bài tập họ giao cho chúng cháu.
Cháu
sợ khi tiếng trống giờ về không đồng nghĩa với việc chúng cháu được về
nhà nghỉ ngơi mà nó chỉ đơn thuần là giờ ra chơi giữa giờ học chính khóa
và giờ học thêm.
Cháu
sợ khi nhìn các bạn đồng trang lứa ăn vội vàng cái bánh bao và ánh mắt
họ đờ đẫn, xa xăm, vô hồn ngồi trên chiếc xe máy giữa dòng người kẹt xe
lúc 5h chiều.
Thưa các bác, các bác phụ huynh, các thầy cô!
Còn biết bao nhiêu câu chuyện chưa được kể về những áp lực vô hình mà mọi người đang vô tình đặt lên vai chúng cháu.
"Mỗi
ngày đến trường là một ngày vui" – Đó là điều đầu tiên cháu học được
khi bước vào lớp 1. Và cho đến giờ, khi đang ở độ tuổi 15, cháu căm ghét
cái câu nói này kinh khủng.
Cháu
xin lỗi khi nói ra những điều này, cháu biết việc này sẽ khiến cho
những người đi trước khó chịu nhưng cho phép cháu được nói lên nỗi lòng
mình: Cháu ghét đi học.
Cháu
ghét cái cảm giác bước qua cổng trường, mở cuốn SGK, chép từng trang
vở. Cháu cảm giác mình lạc hướng… Từng ngày đi học, chúng cháu quay
cuồng với việc học bài, kiểm tra.
Những năm tháng dần trôi qua một cách vô nghĩa dưới áp lực của việc học hành, của thầy cô, của gia đình.
Chương
trình học hiện tại không cho phép học sinh chúng cháu có quyền sáng
tạo. Tất cả bị bó buộc vào những quy luật nhất định và chúng cháu –
những người học sinh bắt buộc phải làm theo chứ không được thay đổi.
Chính bản thân chúng cháu còn không hiểu mình đang học vì cái gì, vì ai!
Học vì kì vọng của mọi người xung quanh, học vì điểm số, học để qua được một kì kiểm tra ư? Xong rồi sao nữa?
Cuối
cùng sau hơn 20 năm học tập miệt mài, căng thẳng chúng cháu còn phải
sống một cuộc đời rất dài và tới lúc đó, chúng cháu sẽ phải áp dụng
những kiến thức đã học được vào cuộc sống.
Nhưng
cháu đã nhiều lần tự hỏi, cháu có thể sử dụng "Chuyển động tròn đều",
"Chiều tăng giảm của hàm số" hay Vecto trong cuộc đời thật như thế nào?
Chúng
cháu cứ học rồi lại quên, thầy cô thì cứ lao đầu vào giảng, giao bài
tập về nhà nhưng họ chưa bao giờ nói cho chúng cháu nghe ứng dụng của
những kiến thức này trong cuộc sống.
Từ một lúc nào đó, mọi người lại đánh giá nhau thông qua những con điểm.
Chì
vì những con điểm vô giá trị mà đã đẩy biết bao số phận học sinh vào
bước đường cùng, đã khiến cho mối quan hệ chữa cha mẹ - con cái và giáo
viên – học sinh trở nên căng thẳng, ngột ngạt.
Cuộc sống của những học sinh giờ đây gần như chỉ xoay quanh HỌC. Chúng cháu không biết đến khái niệm nghỉ ngơi, thư giãn.
Chúng
cháu gần như không còn hiểu được giá trị của những bữa ăn bên gia đình
vì gần như suốt một tuần chúng cháu chỉ gần như học thêm đến khi trời
tối mịt.
Người bạn ngồi
kế cháu, bạn ấy học rất giỏi và các thầy cô đều rất yêu quý bạn ấy.
Nhưng bạn ấy khổ lắm. Nhà bạn ấy ở Quận 12 và bạn ấy phải đi xe buýt tới
Quận 1 để học thêm mỗi ngày.
Từng
ngày đi học của bạn ấy bắt đầu từ 5h30 sáng cho tới 11h đêm. Bạn ấy đã
kiệt sức rồi, cháu biết điều đấy. Khuôn mặt bạn phờ phạc, ánh mắt bạn bơ
phờ, bạn bị thiếu ngủ và đau dạ dày.
Những người như bạn cháu không thiếu ngay tại chính TP.HCM này.
Học
sinh chúng cháu sống thờ ơ, lãnh đạm, vô cảm và không có kĩ năng sống.
Chúng cháu không biết phải làm gì nếu có động đất, sóng thần hay gặp một
người bị đột quỵ ngay giữa đường.
Người
lớn thất vọng vì cách ứng xử của thế hệ trẻ trong khi thế hệ trẻ chúng
cháu lại thất vọng vì đang được giáo dục không có định hướng.
Thưa
các bác, là một học sinh, cháu đã vô cùng xúc động khi nghe chủ trương
không dạy thêm. Cái cảm giác vui mừng chợt chạy qua người cháu khi nghĩ
đến cảnh chúng cháu không còn phải còng lưng ra học bài lúc 11h đêm nữa.
Nhưng hiện thực tàn khốc của việc học đã không cho cháu được vui mừng lâu.
Trước
cảnh mỗi năm đề thi Đại học lại đổi mới một kiểu, trước cảnh cô giáo
dạy Toán của chúng cháu quảng cáo về lớp dạy thêm của cô một cách bí
mật, cháu nhận ra mọi chuyện sẽ không hề tốt lên được, sẽ không bao giờ
tốt lên được.
Rồi sau
tất cả, khi chúng cháu rời ghế nhà trường, đối diện với cuộc sống thật,
chúng cháu lại lơ ngơ, hoang mang vì hoàn toàn không có những kĩ năng
sống cần thiết.
Cháu cầu
xin các bác, các bậc cha mẹ, các thầy cô giáo: Xin hãy cho chúng con
được SỐNG. Xin cho phép chúng con được sống trong những tháng năm tuổi
học trò một cách trọn vẹn nhất có thể.
Xin
đừng quá kỳ vọng vào tụi con để rồi chính những kì vọng ấy khiến cho
mọi người thất vọng. Xin đừng chỉ trích chúng con khi bọn con bị điểm
kém.
Xin hãy hiểu rằng mỗi người chỉ có những khả năng nhất định và bọn con không phải là thiên tài.
Cuối cùng, con xin mọi người hãy hiểu: HỌC SINH CŨNG CHỈ LÀ CON NGƯỜI, KHÔNG PHẢI MÁY MÓC".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét